Viết cho các con gái yêu về bài học đầu tiên để trưởng thành
Sự trưởng thành là một hành trình cô độc, nhưng chính sự chấp nhận sẽ khiến con mạnh mẽ hơn từng ngày.Chấp nhận là một hành trình không dễ dàng, nhưng chính nó mở ra cánh cửa để ta hiểu thế nào là cuộc sống thực sự.
Sự trưởng thành là một hành trình cô độc, nhưng chính sự chấp nhận sẽ khiến con mạnh mẽ hơn từng ngày. Đừng sợ hãi. Hãy bước đi, vì con xứng đáng với một cuộc đời trọn vẹn nhất. Hãy học cách chấp nhận chia ly – vì không ai, không điều gì có thể ở bên ta mãi mãi.
Những mối quan hệ đẹp đẽ nhất cũng có thể phai mờ theo thời gian, nhưng thay vì oán trách hay nuối tiếc, hãy trân trọng những gì đã từng. Chia ly không phải dấu chấm hết; nó là lời nhắc nhở rằng ta đã sống, đã yêu và đã có những ký ức không thể thay thế.
Thế giới ngoài kia luôn biến đổi không ngừng và chúng ta cũng vậy. Người từng nắm tay con hôm qua có thể đã trở thành người xa lạ hôm nay.
Thay đổi không phải để làm tổn thương, mà là để con hiểu rằng, thứ duy nhất con có thể kiểm soát chính là cách con đối diện với nó. Mọi điều con trải qua đều đang dạy con cách đứng vững, cách bước đi trên con đường riêng của mình.
Những ngày cô đơn hay thất bại không phải là những ngày bỏ đi. Cô đơn sẽ giúp con tìm thấy chính mình, còn thất bại là bước đệm để con vươn cao hơn. Hãy nhớ rằng, mọi vết thương đều có thể chữa lành, nếu con sẵn lòng tự ôm lấy chính mình và bước tiếp.
Thậm chí đôi khi, con sẽ phải đối mặt với cảm giác bất lực – những khoảnh khắc mà dù cố gắng thế nào, mọi thứ vẫn nằm ngoài tầm kiểm soát. Chấp nhận sự bất lực không phải để đầu hàng, mà để học cách bình tĩnh trước nghịch cảnh.
Cuộc đời không phải lúc nào cũng có câu trả lời và đôi khi, điều duy nhất con có thể làm là tin tưởng vào thời gian. Hãy tin rằng, chỉ cần con không bỏ cuộc, ngày mai luôn là một cơ hội mới.
Điều khó khăn nhất nhưng cũng ý nghĩa nhất trong hành trình trưởng thành chính là chấp nhận chính mình. Ai cũng có khuyết điểm, những tổn thương chẳng muốn thừa nhận, những lỗi lầm khó lòng tha thứ.
Nhưng thay vì trốn tránh, hãy nhìn vào gương, học cách yêu cả những phần không hoàn hảo đó. Chỉ khi biết hòa giải với chính mình, con mới có thể thực sự bình yên. Chỉ khi con biết ôm lấy bản thân mình, thế giới này mới có thể ôm lấy con.
Và rồi, hãy tự chăm sóc mình như cách con luôn hy vọng người khác sẽ làm. Bật đèn khi trời tối, mang ô khi trời mưa và nếu có thể, hãy trở thành ánh sáng cho chính mình. Sống để trở thành phiên bản mà con thực sự yêu, chứ không phải hình bóng người khác mong muốn.
Sự trưởng thành không phải đích đến, mà là một hành trình – nơi con chấp nhận mọi khía cạnh của cuộc sống, của chính mình, để tìm thấy bình yên trong những điều tưởng chừng hỗn loạn nhất. Hãy cứ bước đi, bởi con xứng đáng với một cuộc đời thật sự thuộc về mình.
Quyên Trần/ Theo Tạp Chí Gia Đình Mới
https://giadinhmoi.vn/viet-cho-cac-con-gai-yeu-ve-bai-hoc-dau-tien-de-truong-thanh-d90424.html