Đà Nẵng – miền yên giữa gió trời
Tiếng thông báo chuẩn bị hạ cánh từ tiếp viên vang lên, tôi ghé đầu nhìn qua ô cửa kính máy bay, lãng đãng ngắm Đà Nẵng dần hiện rõ…
Tiếng thông báo chuẩn bị hạ cánh từ tiếp viên vang lên, tôi ghé đầu nhìn qua ô cửa kính máy bay, lãng đãng ngắm Đà Nẵng dần hiện rõ…
Bà mẹ hai con thích thú đăng ảnh chụp màn hình từ camera gia đình, trong đó, Trường Giang đang tỉ mỉ tỉa tóc cho con trai.
Lấy cảm hứng từ hình ảnh trái tim và hoa hồng vốn là hai biểu tượng của tình yêu thuần khiết in sâu vào tâm trí của mỗi người, nhà…
Qua triển lãm “Cuộc dạo chơi của những cánh hoa”, nhà thiết kế Phương My đưa tất cả trở về điểm khởi đầu của hành trình tôn vinh nét đẹp của phái nữ, trân trọng họ như những đóa hoa, xem đó là động lực cốt lõi để sáng tạo ra các thiết kế nâng tầm hương sắc.
Nếu ai từng có dịp chuyện trò cùng Phương My, nghe cô tâm đắc kể về hành trình đi tìm chất liệu phù hợp và tự tay nhuộm ra những thước vải, sẽ hiểu vì sao 10 năm qua thương hiệu này vẫn trụ vững trên thị trường thế giới. Hiện tại, nhà thiết kế trẻ của đất Sài thành đang sở hữu 30 cửa hàng tại 20 quốc gia, từng đưa bộ sưu tập của mình xuất hiện trên những sàn diễn danh giá như New York Fashion Week hay Paris Fashion Week. Riêng bộ sưu tập cưới “Espoir” với hình ảnh cô dâu sang trọng và đầy cá tính trong ngày cưới đã tạo tiếng vang cho tên tuổi Phương My khi được báo chí quốc tế vinh danh là một trong những bộ sưu tập áo cưới đẹp nhất năm 2019, bao gồm những chuyên trang uy tín như WWD, Harper’s Bazaar và Vogue.
Dấu ấn thời trang của Phương My thể hiện qua từng giai đoạn đều có sự khác biệt. Song, tất cả đều hướng đến vẻ đẹp của một người phụ nữ, về những đường cong đáng được tôn vinh, tinh thần nữ quyền và nghệ thuật Á Đông khiến giới mộ điệu phải say mê. Bộ sưu tập đầu tiên của cô là “Inspiration”, trình làng những thiết kế nhấn mạnh vào kết cấu trang phục, với phom dáng đồng hồ cát và thắt eo phồng, theo xu hướng tinh tế và sang trọng của thời trang đương đại – “elegant chic”. Kế đến, Phương My tiếp tục thử sức làm mới với bữa tiệc của họa tiết và sắc màu ở thời kỳ “Sense of Summer” và “Petals”, trước khi bước vào kỷ nguyên biếu tấu chất liệu một cách điêu luyện.
Kể từ bộ sưu tập “Reflection” ra mắt vào dịp Xuân Hè 2016, Phương My đã viết tiếp cho hành trình khẳng định tên tuổi trên bản đồ thời trang quốc tế những chương mới. Táo bạo hơn từ cách khai phá những phom dáng độc đáo với phong cách xếp nếp hay kiểu cắt cúp phóng khoáng, tuyển chọn khắt khe các nguyên liệu thiết kế. Đồng thời, cô cũng không quên đầu tư nhiều chất xám trong việc mang đến một trải nghiệm thời trang thỏa mãn cả phần nhìn, lẫn cảm giác khi phái đẹp được diện trang phục đó lên người. Bởi với cô, trang phục không chỉ làm tô điểm cho sắc vóc bên ngoài mà còn có thể làm vườn hoa bên trong tâm hồn nở rộ.
Đến chặng cuối của hành trình khám phá triển lãm “Cuộc dạo chơi của những cánh hoa”, đây cũng là trạm dừng chân đánh dấu chặng đường 10 năm của nhà thiết kế gốc Sài Thành. Không gian đặc biệt trưng bày 25 mẫu thiết kế mới nhất thuộc bộ sưu tập cùng tên “Petalwalker”, tri ân những giá trị nguyên bản làm nên dấu ấn của nhà thiết kế Phương My – kiểu dáng tôn vinh hình thể với hiệu ứng thị giác bắt mắt, chất liệu thượng hạng dệt tại các xưởng trứ danh tại châu Âu, kỹ thuật cắt may tinh xảo và nghệ thuật đính kết thủ công đậm chất may đo cao cấp (haute couture).
Với tâm huyết làm đẹp cho những người phụ nữ, nguồn cảm hứng thuần túy đó đã giúp Phương My duy trì lửa với nghề suốt gần một thập kỷ qua. Khách đến tham quan triển lãm “Cuộc dạo chơi của những cánh hoa” cũng dễ dàng cảm nhận được tình yêu của Phương My dành cho phái đẹp bằng hình ảnh ẩn dụ trong những đóa hoa. Không chỉ vì hoa là một phần không thể thiếu của thương hiệu với logo đóa hồng nở rộ, mà nó còn là linh hồn chủ đạo. Khi người xem dừng lại ở gian phòng nào cũng dễ dàng bắt gặp hình ảnh của những cánh hoa khi mềm mại, lúc cứng cáp, có cả sự e ấp và rực rỡ mà Phương My gửi gắm vào trong từng thiết kế.
Chia sẻ tại sự kiện đánh dấu hành trình mới với vai trò doanh nhân, Chi Pu bật khóc khi lần đầu nói về chặng đường dài, vượt qua vô…
Từ bên trong căn nhà được giữ vững bởi trụ cột tinh thần là tình yêu to lớn dành cho âm nhạc, ca sĩ Hoàng Dũng điềm nhiên mở từng cánh cửa chào đón người hâm mộ bước vào. Thế giới của Yên Concert cứ thế được hé lộ dần qua những lời ca, tiếng đàn, ánh đèn rực rỡ, tràng pháo tay giòn giã và khúc ngân nga của khán giả theo từng câu hát.
Những ngày ta đôi mươi, những ngày ta rất vui
Tinh thần tươi sáng được lồng ghép khéo léo vào tất cả tiết mục, ngay cả trong những khúc ca buồn cũng được Hoàng Dũng mang đến một màu sắc mới, nhẹ nhàng và thoải mái hơn. Nếu như ở Concert 25 cách đây hơn 1 năm, Hoàng Dũng từng khiến bao con tim thổn thức bởi loạt bản hit da diết và dữ dội thì Yên lại tạo cảm giác dịu dàng khi những tổn thương đang được chữa lành.
Chỉ một ca sĩ đơn độc đứng trên một sân khấu lớn lại có thể khiến đám đông 5.000-6.000 người đi từ lặng thinh đến vỡ òa, rồi từ náo nhiệt chuyển sang im ắng. Hoàng Dũng chậm rãi kể câu chuyện của mình qua những cung bậc cảm xúc: nhẹ nhàng, trong trẻo, sâu lắng, buồn bã, thanh thản và bình yên. Kịch bản chương trình đem lại trải nghiệm những khoảnh khắc bình thường trong một ngày như ban mai, hoàng hôn, chạng vạng, đêm tối. Ở mỗi thời điểm ấy, Hoàng Dũng thi thoảng vẫn nhắc về thông điệp của Yên Concert, dẫn dắt khán giả qua hành trình đi tìm lời giải cho câu hỏi “Yên là gì?”.
Để giúp khán giả tìm thấy câu trả lời cho riêng mình, từng ca khúc trong EP “Yên” vừa được anh phát hành vào mùa thu năm nay lần lượt được tái hiện sống động trên sân khấu. Bằng những giai điệu vừa đậm tính tự sự vừa như một lời vỗ về an ủi, những bài hát do chính Hoàng Dũng viết và thể hiện bằng chất giọng ấm áp và ngọt ngào đã chạm đến con tim của hàng nghìn người hâm mộ tại đêm diễn.
Giữ cho riêng mình phút giây yên bình
Ngôi nhà được xem là biểu tượng của Yên, giữ cho dòng cảm xúc các tiết mục của đêm diễn được kết nối liền mạch. Căn nhà cũng chính là bối cảnh chính của Yên Concert, được thêm vào những chi tiết rất mộc mạc, yên bình như lối đi nhỏ quanh co bằng gỗ, vườn hoa trước hiên hay khu rừng phía sau. Một sân khấu sở hữu vẻ mộc mạc, không hào nhoáng hay phô trương nhưng vẫn đầy sáng tạo và lộng lẫy theo cách riêng.
Lần đầu tiên cả ngôi nhà chậm rãi xoay để lộ ra không gian hoài niệm thân thuộc có lẽ chính là khoảnh khắc ấn tượng nhất. Để rồi những lần sau, khi các ô cửa sổ, cửa chính lần lượt mở ra với sự xuất hiện của các nghệ sĩ khách mời càng tạo cho khán giả cảm giác gần gũi, giống như được gặp lại một người thân để cùng nhau chuyện trò và tâm sự.
Đứng trên lối vào nhà bao quanh bởi mảnh vườn hoa cỏ, với tiếng hát hòa giọng của những khán giả yêu mến mình, Hoàng Dũng đã không ngại ngần mở từng cánh cửa dẫn lối vào căn phòng cất giấu những nỗi niềm riêng. Chàng ca sĩ kiêm nhạc sĩ sinh năm 1995 từ tốn kể lại những tình yêu bồng bột nhưng không kém phần đậm sâu, khi đi qua được những tan vỡ để trưởng thành, thăng trầm trong sự nghiệp,… và cách anh đã trân quý từng giai đoạn đó để rồi hôm nay nhìn lại thật hạnh phúc khi thấy mình vẫn giữ được trong lòng cảm giác bình yên.
Một ngày chúng ta sẽ bình an suốt đời
Các chiêu trò không xuất hiện trên sân khấu của Yên Concert bởi ê-kíp muốn mang đến những cảm xúc chân thật, tinh khôi nhất. Thậm chí ở phần cuối, Hoàng Dũng còn cùng khán giả bịt mắt để tất cả có thể chìm đắm trong không gian được lấp đầy bởi âm nhạc và tận hưởng trọn vẹn bầu không khí lãng mạn, yên bình. Dù chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đã tạo nên một kỷ niệm khó quên.
Suốt 3 giờ đồng hồ của đêm diễn, sân khấu chưa từng có khoảng trống. Các tiết mục của Hoàng Dũng và các ca sĩ khách mời thay phiên nhau chiêu đãi cho khán giả bữa tiệc âm nhạc đa màu sắc. Một ca sĩ ballad không nhất thiết phải đứng yên và hát, Hoàng Dũng cùng ê-kíp đã mong mỏi mang đến một cái nhìn khác lạ như thế. Đại diện Double U cũng là đơn vị đồng tổ chức Yên Concert – chị Phan Tường cho biết: “Ê-kíp đã cùng nhau nghe và tưởng tượng về trải nghiệm cảm xúc của khán giả trong từng điểm rơi cũng như điểm cao trào để giải bài toán mang đến một show diễn thỏa mãn cả phần nghe và phần nhìn”.
Hơn cả một đêm nhạc trọn vẹn, Yên Concert với Hoàng Dũng giống như sự kiện đánh dấu một cột mốc mới. Đi qua tuổi 25, quan niệm về tình yêu chưa thể trở nên chín chắn trong một sớm một chiều nhưng cũng chẳng còn xốc nổi, để nếu lỡ chuyện không thành thì những kỷ niệm đẹp từng có cùng nhau sẽ “nên nhành, nên hoa ôm vết thương anh”. Gửi gắm trong mỗi câu hát của EP Yên cũng như thông điệp mà Hoàng Dũng dành tặng cho khán giả của mình: Ai cũng có thuở đôi mươi rực rỡ, dốc hết lòng để yêu một người. Và rồi dẫu nên đôi hay chia hai ngả thì cũng tìm được cho mình đoạn kết mới. Đã qua rồi thì hãy bình an đi thôi.
“Chúng tôi muốn mang đến một sân khấu biến đổi không ngừng và liên tục thay đổi trải nghiệm thị giác của khán giả, để mọi người thấy căn phòng là thế giới nội tâm bên trong của Dũng và mặt ban công của căn nhà là góc khuất của người nghệ sĩ trong những khoảng lặng nhất của tuổi đôi mươi” – đạo diễn Dương Mai Việt Anh chia sẻ.
“Tháng cuối của một năm sắp cũ” Lũ bạn hay cười chọc quê tôi vì độ sến khi gọi tên tháng 12 như thế. Lòng cứ nôn nao mỗi khi…
Dọc theo chiều dài của đất nước hình chữ S thân thương, cảnh sắc nơi nơi đang bắt đầu bước vào một chu kỳ mới. Từ những vùng núi cao…
Món ăn làm với nguyên liệu chính là gà tại Việt Nam xưa nay nhiều không đếm xuể, từ mâm cơm dân dã đến yến tiệc long trọng, gắn bó…
Trước khi đặt chân đến miền đất này, Bình Liêu trong suy nghĩ của tôi rất mơ hồ qua lời kể của bạn đồng nghiệp, “đến nơi nhớ chinh phục sống lưng khủng long, phải tận mắt chiêm ngưỡng mùa cỏ lau, chạy xe dọc theo đường biên giới, đẹp lắm!”. Chỉ vì hai chữ “đẹp lắm” đầy cám dỗ ấy mà tôi gác lại cái hẹn với Hà Giang để chuyển hướng về cung đường Đông Bắc.
Đừng bỏ cuộc ở cột mốc 1305!
Trải qua gần 12 giờ di chuyển, bay chuyến chiều tối từ Sài Gòn ra Hà Nội, rồi từ Hà Nội bắt xe khách lên Bình Liêu ngay trong đêm, Hùng – chàng trai địa phương được bạn tôi giới thiệu – đã chờ sẵn ở Quốc lộ 18C đoạn đi qua trung tâm thị trấn để đón tôi về nhà bạn. Đây cũng là homestay mà tôi sẽ ở lại mấy ngày sắp tới. Về tới nơi mệt lả người, tôi vội thiếp đi trong cái không khí se chút lạnh của phố núi.
Ngày đầu tiên, tôi bị đánh thức bởi chiếc loa phát thanh ở trước nhà cùng với tiếng chim hót ríu rít, tiếng gà kêu cục tác. Những thanh âm dễ chịu của miền quê khiến tôi chợt nhận ra hình như đã lâu rồi mình chưa cảm thấy bình yên đến vậy. Khoảnh khắc đó, tôi vẫn chưa “biết đá, biết vàng” của hành trình mà Hùng sẽ dẫn dắt mình trong ngày hôm ấy: Hướng về cột mốc 1305.
Trong ký ức tôi thì đường lên cột mốc 1305 chưa được tráng xi măng tươm tất như bây giờ. Dẫu thiếu vắng những hòn đá, viên sỏi nằm lác đác khắp nơi cũng không giảm độ khó mức “khủng long” như tên gọi mà người mê phượt đặt cho tọa độ này. Vừa qua được một con dốc, đã phải bắt đầu một con dốc khác, liên tục như thế khiến đôi chân dần mất cảm giác. Mệt thôi chưa đủ, hai bên đường còn là vực sâu thăm thẳm. Đoạn, tôi quay sang bảo Hùng rằng mình quá mệt và quá sợ, muốn quay về. Cậu trai lúc này đáp lại tỉnh bơ: “Anh nhìn lại phía sau đi”. Thật kỳ diệu, khung cảnh hùng vĩ bừng sáng trong đôi mắt tôi, dẫu nó luôn ở đó nhưng chỉ khi sắp bỏ cuộc tôi mới sực nhớ lý do mình muốn đến đây. “Hùng! Hùng! Sống lưng khủng long kìa! Phải nó không em?” – Tôi la lớn như muốn cho cả núi rừng Bình Liêu nghe tiếng mình.
Từng sóng núi uốn lượn thoai thoải tạo nên một hình thù đặc biệt như một con khủng long đang khom mình ăn cỏ. Phiên bản vừa sợ vừa mệt cách đó ít phút bỗng trốn đâu mất. Cả hai cùng vào chỗ bóng râm ngồi nghỉ mát, để tôi có thể chầm chậm nhìn bao quát sống lưng khủng long. Xa xa là cung đường tuần tra biên giới, giờ đã nhỏ xíu như một sợi dây ngoằn ngoèo giữa thảm rừng xanh bạt ngàn, uốn quanh ngọn núi dài bất tận. Một chút vui xen lẫn tự hào vì tôi đã cố gắng không bỏ cuộc giữa đường và hơn hết là cảm giác sảng khoái khi được nhìn thấy trọn vẹn quang cảnh hùng vĩ này.
Cột mốc 1297: “Thiên đường cỏ lau”
Rời 1305 cũng đã qua giờ chiều, Hùng dẫn tôi đến cột mốc quan trọng tiếp theo. Suốt những ngày ở Bình Liêu, tôi được Hùng kể vanh vách về những câu chuyện về đất và người nơi đây. Song, có một thứ cậu ấy luôn nhấn mạnh và nhắc đi nhắc lại: mùa cỏ lau. Giữa cơn gió lạnh tháng 10, khi những ngọn lúa chín ngoài đồng chưa được gặt hết, cây hoa sở trắng chớm nở vài bông chính là lúc hàng triệu cây cỏ bông lau đồng loạt vươn mình trỗi dậy trắng cả góc trời của 1297.
Thật kỳ lạ, bởi loài cỏ dại này đâu phải thứ gì quý hiếm, không cần trồng trọt chăm bón, vừa cắt chỗ này đã lan ra chỗ khác. Trùng trùng lớp lớp cỏ lau mọc san sát nhau tạo nên một cảnh tượng đẹp đến nghẹt thở. Với một người chưa từng yêu núi như tôi, đứng trước khung cảnh ấy cũng không tránh khỏi xiêu lòng.
Hoàng hôn buông xuống, nắng chiều từ màu vàng bàng bạc chuyển sang hồng dịu, đỏ thẫm rồi tím ngắt. Cứ mỗi đợt gió thổi qua cánh đồng tạo nên những cơn sóng hoa bồng bềnh đẹp mắt. Cảm tưởng tôi có thể thả mình bay theo gió và lướt trên những ngọn lau mềm mại ấy cả ngày mà không biết chán. Tôi cứ ngồi đấy ngẩn ngơ, văng vẳng bên tai bất giác vang lên lời bài hát: “Ngồi nghe chiều im gió lặng giữa muôn vàn hoa”.
Hùng vĩ và hữu tình
Tôi quyết định ở Bình Liêu thêm vài ngày. Thời gian này Hùng dành toàn thời gian dẫn tôi đi trải nghiệm khắp nơi. Nào là thăm ruộng bậc thang đang vào mùa lúa chín trên bản Cao Thắng, săn tìm hoa Sở trắng nở đầu mùa, chụp ảnh với cầu treo Nà Làng bắc qua sông Tiên Yên, khám phá đập tràn bản Sông Moóc, chạy xe máy vượt đèo Cao Ly – núi Cô Đơn, tham quan trang trại nuôi cá Tầm tự nhiên gần khu vực thác Khe Tiền, đắm mình trong hồ bơi vô cực ở thác Khe Vằn. Tôi còn có cơ hội tìm hiểu đời sống của người dân tộc trong bản, thưởng thức phở xào độc đáo ở chợ phiên Đồng Văn, thử món lẩu lươn sống nguyên con và nếm đặc sản miến dong ở chợ.
Bất cứ nơi nào của Bình Liêu, tôi cũng có thể nhận ra những bộ trang phục bắt mắt, tinh tế cùng nụ cười thân thiện, hồn hậu, toát lên nét đẹp đặc trưng của người dân miền sơn cước. Nếu so sánh Hà Giang là chàng trai núi rừng mạnh mẽ đầy gai góc thì Bình Liêu chính là cô sơn nữ xinh đẹp còn e ấp tuổi xuân thì. Những ngày lang thang ở đây, tôi cảm nhận được sự hiếu khách, thân thiện không chỉ của Hùng hay gia đình cậu ấy mà còn rất nhiều người dân địa phương khác nữa. Cuộc sống của huyện vẫn còn nhiều khốn khó nhưng điều đó không làm cái tình giữa người với người trở nên ít đi.
Chuyến đi này, tôi thấy biết ơn Hùng rất nhiều, khi giúp tôi biết hết được những điều đặc biệt ẩn chứa trong từng ngóc ngách của Bình Liêu. Tôi càng hiểu và yêu mến con người của vùng cao hơn, khi bạn thật lòng muốn đến thăm, dân địa phương sẽ hết lòng để đối đãi. Có lẽ, ngày Bình Liêu trở mình thành vùng du lịch trọng điểm sẽ còn rất xa. Nhưng tôi tin rằng dù có phát triển thế nào, Bình Liêu vẫn giữ được nét mộc mạc, dịu dàng của cảnh vật và con người.
Nhất định một ngày nào đó, khi hoa lau bung nở trên những triền đồi biên giới, tôi sẽ trở lại Bình Liêu.